Hà Giang được nhắc đến như một thiên đường của khám phá và trải nhiệm của những bạn đam mê phượt . Những cung đường đẹp mê hoặc nằm cách Trung Tâm Thành Phố Hà Giang khoảng 150 km !
Trên cung đường này đã đắm mình trên những dãy núi đá hùng vĩ , những cung đường uốn lượn quanh co bao bọc tâm lý khi lần đầu chạy xe máy trên đoạn đường này thật choáng ngợp bởi cảnh đẹp hoang sơ .
Trên đường đi tôi có dịp được ghé ngang qua những bản làng người H.mông thật đẹp . Đúng vào mùa xuân , hoa mận , hoa đào cùng những luống cải vàng bát ngát tạo nên một cảnh đẹp tuyệt vời hiếm có .
Những người dân bản địa ở bản Phố Cáo ra đồng thật nhộn trong sương sớm mờ ảo thật đẹp biết bao . Những chú bò trên cổ được đeo chuông từng bước chân đi cứ leng keng và hiện dần trong sương .
Khám phá mọi sinh hoạt chụp ảnh phong cảnh , con người và nhất là các em nhỏ nơi đây cả 2 ngày . Ngày thứ 3 tôi tiếp tục hành trình để đến Nhà của Pao trong bộ phim nổi tiếng .
Những bức tường đá bao bọc quanh nhà, những mái nhà được lợp ngói âm dương , tường đất cứ làm tôi cứ ngỡ như mình đang lạc vào những cảnh trong các bộ phim ngước ngoài thường thấy . Những cây đào cổ đổ hoa đúng dịp này nữa cứ làm ai đến đây cũng suýt xoa .
Thời gian được ở đây không nhiều , tôi tiếp tục chuyến đi khám phá của mình để đến cột cờ Lũng Cú , nơi địa đầu tổ quốc . Chiều xuống những áng mây là tà như chạy dài theo những cung đường .
Tôi nghỉ chân ở Đồng Văn để sáng hôm sau ra phiên chợ để ghi lại những hình ảnh mộc mạc, tìm hiểu thêm về những nét văn hóa của đồng bào nơi đây .Rời Đồng Văn để đến Mèo Vạc trên cung đường Hạnh Phúc là con đường huyền thoại.
Đường Hạnh phúc – vì sao lại được đặt tên như vậy? Bởi con đường này gắn liền với bao công sức của thanh niên, họ đã hi sinh sức trẻ, bỏ bao mồ hôi thậm chí là xương máu để hoàn thành tuyến đường này. Trên con đường này còn có sự hi sinh , đổ máu của bao nhiêu người.
Ngày ấy, thanh niên nhiệt tình, họ sẵn sàng tham gia các hoạt động giúp ích cho đồng bào. Khi chiến dịch mở đường hạnh phúc được phát ra, hàng trăm thanh niên đã cùng nhau lên đường, xung phong đi mở đường.
Trên đất Hà Giang để ngắm nhìn Mã Phì Lèng , bên dưới xa là dòng sông Nho Quế, cung đường thật nguy hiểm uốn lượn đèo dốc liên tục quanh co phải cực kỳ cẩn thận nhưng cũng làm tôi cũng đôi lần xìa té . Cũng chính trên đoạn đường này tôi bắt gặp một hình ảnh xúc động đến nao lòng .
Một bà mẹ trẻ với 3 con nhỏ dại trên đường đi làm về. Tôi mặc mấy lớp áo ấm vẫn lạnh đến từng thớ da kẽ thịt , thế mà nhìn 3 em bé con cô ấy áo quần leo lóc đơn chiếc ,nước mũi chảy dài .
Tôi chợt thoáng suy nghĩ những em bé được sinh ra ở vùng đất này mong được trời đất thương để không phải ốm đau bênh tật . Lúc này tôi dừng xe lại để muốn chụp hình ảnh này một phần như lưu lại cảm xúc . Khi tôt bắt đầu đưa máy lên , bà mẹ trẻ nhìn cười thật tươi .
Tôi cũng cảm thấy như thật nhẹ lòng và gần giũ vô cùng, sự thiếu thốn nơi đây nhưng làm cho tâm hồn họ vẫn lạc quan , vui vẻ và hạnh phúc . Tôi chỉ kịp gởi tặng chút một ít quà bánh nhỏ đến trong hành trang mang theo .